Tôi không phải là một nhà nghiên cứu, càng không phải là lãnh đạo địa phương nào, nhưng nhiều năm dài tôi đã chứng kiến công tác cứu trợ xã hội ở một vài nơi, nên có những băn khoăn trăn trở.
Khi chưa được phép tổ chức rộng mạnh phong trào cứu trợ xã hội, thì địa phương tôi thỉnh thoảng mới tiếp nhận được một đoàn, đến giúp những người nghèo khi là gạo hoặc tiền. Lúc ấy, người cho cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng bởi đối tượng đến nhận họ đều biểu lộ cảm xúc theo nhiều cách khác nhau, có người quá kham khổ bằng sức lao động mấy ngày chưa được nửa phần quà như vậy, họ mừng với nụ cười vui vẻ trên môi, có người bị bệnh không thể kiếm sống nhận món quà mà nước mắt rưng rưng.
Chính những hình ảnh đó, đã khiến cho tôi phải suy nghĩ và đặt cho mình một phương châm thực hiện công tác xã hội từ thiện.
Tôi bắt đầu viết ghi nhận, mẩu chuyện, rồi phóng sự về những đối tượng thật sự khó khăn, để kêu gọi mọi người cùng đến với họ.
Vì trước đây là thành viên của các Ban chăm sóc trẻ em, người già neo đơn và người tàn tật, thế cho nên tôi đã có rất nhiều cơ hội tiếp cận, tìm hiểu ở những vùng nông thôn sâu, cách xa mấy mươi cây số, có những nơi phải băng qua kênh mương mới đến nhà đối tượng, có nơi xe máy không chạy được thì lội bộ mấy cây số, để khảo sát thực tế, khi chọn cấp cây nước, nhà ở hay phát phiếu nhận quà.
Từ bài viết của tôi, các nhà hảo tâm đã tìm đến và lựa chọn chính xác những đối tượng để trợ giúp. Sau đó, thì các phóng viên của các trang báo khác viết, mà với những đề tài và cái tít thật thu hút.
Một chuyến đi làm từ thiện về vùng quê
Đọc thêm...