Bài dự thi sáng tác các tác phẩm về Đạo Hiếu:
Chuyện "cổ tích" về cô gái sinh viên hiếu hạnh
(PGVN) Mẹ em sinh năm 1950, tuổi cao và hiện tại đang bị suy thận, tình trạng bệnh đang rất nan y do hoàn cảnh quá nghèo.
Xuân là một đứa con gái nghèo, nghèo về mọi thứ, sinh ra và lớn mà em chưa từng biết thông tin về người cha của mình. Em chưa bao giờ được sống trong sự thương yêu của cha, đó là cái thiệt thòi lớn nhất của em.
Nhưng vẫn may mắn thay vì bên em vẫn còn có mẹ, được sống trong tình thương yêu của người mẹ tuổi đã cao. Em tên là Xuân, 21 tuổi và đang học năm 3 tại trường Đại học Sư Phạm 2 ở Xuân Hòa, Vĩnh Phúc.
Ngày mẹ em chưa bị bệnh, hai mẹ con kiếm đồng ra đồng vào nhờ đi hái nhài thuê, nhiều hôm mẹ ốm, một mình em đi hái thuê từ 1h chiều tới 7h tối mới được về, sẽ chẳng ai thích ra đường giữa trời nắng 37, 39 độ, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, họ phải chấp nhận điều đó.
Hết vụ lúa, thì mẹ em thường đi cắt rau muống tím, rau mà người ta hay cho lợn, rồi mang ra chợ bán, thật ra vì thương mình nên họ mua về cho lợn chứ họ ăn gì rau đấy, kiếm được khoảng tầm 10 ngàn đồng mỗi lần đi bán. Ngày ngày miệt mài bên đồng áng, ngày thì đi cắt cỏ lúa, ngày đi hái nhài thuê, nhiều nhà họ bỏ đất hoang không làm ruộng, mẹ em mượn rồi trồng thêm đỗ, thêm khoai... Vậy nên nhiều lúc mệt quá, không thở được, không thấy đau ở đâu chỉ thấy mệt, cứ tưởng là mệt mỏi do làm nhiều, nên mẹ em không chú ý tới sức khỏe và không biết rằng mình đang mang bệnh.
Một ngày nọ, chân bên phải của người mẹ bắt đầu bị sưng lên, người ta bảo mẹ em bị khớp, em cũng tìm tòi và nghe người ta đi lấy lá lốt về đắp nhưng không giảm, em đưa mẹ đi tiêm với mức giá là 150 nghìn/mũi, thì lập tức 15 phút sau chân trở về bình thường. Một thời gian sau thì cả 2 chân đều bị sưng và người ta bảo tiêm nhiều sẽ bị giòn xương. Sau đó, em đưa mẹ đi khám tổng thể, bác sĩ bảo mẹ em bị bệnh thận. Ở viện họ phát cho mẹ em rất nhiều thuốc, khi về nhà uống thì mẹ em bắt đầu thấy mệt hơn, nôn thốc nôn tháo, không ăn, không ngủ được, em lập tức đưa mẹ đi viện.
Khi tới bệnh viện mẹ em phải cấp cứu, rồi em ở ngoài chờ nghe kết quả. Lúc đó chỉ có một mình em, một sự tủi thân bắt đầu len lỏi vào trong trái tim nhỏ bé, không bạn bè, không người thân họ hàng, chỉ biết nhắn tin cho cô giáo của mình "cô ơi mẹ em đang cấp cứu, có một mình em, em thấy cô đơn quá cô ạ".
Những ngày mẹ em nằm ở viện là những ngày em vất vả nhất, vừa phải đi học vừa phải chăm mẹ, vừa phải đi làm và phương tiện duy nhất là chiếc xe đạp cũ và xe bus công cộng.
Những câu chuyện buồn ở bệnh viện
Đọc thêm...