Em bà con của tôi công tác tại phòng giáo dục ở một huyện thuộc miền Tây, thân là giáo viên mà cứ chuyện bị "biệt phái" làm đủ chuyện kiểu nội trợ cho phòng, đi suốt. Quần áo giày vở chỉn chu mà sao thấy em ấy cứ phảng phất buồn buồn. Tinh ý nhận ra, song tôi ý tứ không hỏi bao giờ.
Sáng hôm nọ thấy em tất tả trên đường, bắt tay, cùng uống tách cà phê đen. Hỏi: đi đâu? Đáp: dắt mấy đứa nhỏ (học sinh) lên tỉnh nhận học bổng. Rồi em nói luôn một hơi: nhà tài trợ cho mấy chục suất, một em 1,2 triệu đồng, nhưng phải lên tận trên tỉnh nhận, em nào vắng mặt không phát! Nói đến đấy, em quờ tay lên bàn lấy gói thuốc của tôi châm một điếu, việc chưa từng. Tôi nghe cũng thấm lắm.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa