• Phật sự: 0902 427 222 - Phone USA: +14092179287 (Thầy Thích Nhuận Tâm)
  • Giáo vụ: 0906.721.705
  • Trụ trì: Đại đức Thích Nhuận Tâm

 

Mong manh bờ giác khi bám chấp vào kiến thức

  • PDF.

Trong thời đại hiện đại ngày nay, công nghệ truyền thông đã giúp ích rất nhiều cho sự hoằng hóa Phật Pháp, kinh sách được in ấn dễ dàng, công nghệ Internet phát triển, công nghệ nghe nhìn hiện đại đã giúp phật tử dễ dàng truy cập thông tin cần tìm kiếm.

Hot gaTuy nhiên cái lợi thường đi đôi với cái vòng kim cô của sự cố chấp dẫn đến điều bất lợi, đó là sự bám chấp vào Kinh sách, nghĩ rằng mình đã học có đủ kiến thức, hiểu rõ chánh pháp; từ đó sao lãng việc rèn luyện thân tâm, đó chính là điểm cố chấp mấu chốt trong quá trình tu tập, nếu không tỉnh giác, phá bỏ mê chấp, ta sẽ dừng lại không tinh tấn được và dần sẽ thối chuyển.

Có phật tử nghĩ rằng tu hành khổ hạnh là sai lầm, hiểu như vậy là máy móc, bám chấp vào Kinh sách mà sẽ quên đi hạnh nhẫn, làm sao khai mở trí huệ mà đạt NGỘ. Nên nhớ rằng chính quá trình vì thương xót chúng sanh, tìm đường cứu khổ, mà Đức Thế Tôn áp dụng tu khổ hạnh, chính khi khổ hạnh đã giúp ngài dần tiến đến triệt ngộ, khi ngồi thiền 49 ngày chỉ là sự quyết định cuối cùng của cả một quá trình dài tích lũy tâm ĐẠI BI.

Sao ta không hỏi rằng nếu Đức Thế tôn ở trên ngai vàng kiệu võng rước, bàn quạt che mà ngồi thiền có phải đỡ mệt hơn không? sao lại ngồi ở gốc Bồ Đề chịu mưa chịu nắng?

Phật tử chúng ta lại bám vào đó để rồi quên việc kham nhẫn, chỉ lo đọc sách, ngồi thiền, không lo giữ gìn giới hạnh, đâu tìm thấy phật tánh ở đâu?

Ngày nay chúng ta có quá nhiều sự chi phối, nào là nghệ thuật, ẩm thực, danh vọng, tiền bạc, tiện nghi sống....có đủ rồi lại chưa đủ, quay cuồng không chịu dừng nghỉ để hiểu ra ta đang đuổi theo cái gì? Ta đã đủ chưa? Bao giờ thì ta có đủ?...

Vì thường không giải đáp nổi những câu đó nên bản ngã nó như đám mây mù dày đặc che khuất lấp bầu trời trong xanh thênh thang phẳng lặng của chân tâm mình. Ngồi thiền suốt, tụng niệm, trì chú suốt mà cái bụng toàn rượu thịt, rời khỏi thiền thì nào ca nhạc, múa hát, vui vầy, tham nhà to, xe đẹp, tham địa vị, ganh đua đánh đổi với đời trong cái bận tâm, cái khổ tâm ...thì sao còn chỗ cho cái chân tâm nó hiện, rồi ngồi đó nói vanh vách rằng ta đã hiểu chánh pháp, đã thấy chân tâm, thì nó chỉ giống như một kẻ chỉ xem tranh, đọc sách mà biết vanh vách rằng biển là một vùng nước rộng có vị mặn nhưng mình thì chưa từng chưa bao giờ được ngâm mình xuống bãi biển, được nếm vị mặn của biển mà thôi. Ta phải hiểu rằng: Giới hạnh không phải đạo, không phải chân lý nhưng là con đường dẫn đến chân lý đạo pháp.


Lại có người nói rằng: Tôi đọc ở trong Kinh sách có lời dạy rằng: "Ăn chay không thành Phât", rằng đầy người đi chùa ăn chay bắt chước xong có thấy tiến bộ đâu...vì vậy, mình không nên chấp vào việc ăn chay, chỉ rèn cái tâm an, biết nhẫn nhịn, sống tốt, tâm đức với đời, đó là tâm Phật rồi, việc này thật là tệ hại, điều đó lý giải rằng người đời nay chấp kinh sách một cách máy móc, mê lầm, thảo nào mà phật tử thì rất đông, nhưng hãy để ý xem có bao nhiêu phần trăm ăn chay trường giữ giới?

Xin bạch rằng: Nếu không giữ giới ăn chay thì sao tu hành giới hạnh, làm sao thực hành kham nhẫn, buông xả gột rửa thanh tịnh thân tâm mà cho cái tâm Phật nó hiển lộ tràn đầy, chỉ khi ta kham nhẫn, khi đó ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự của việc tu hành, hiểu được mục đích thật của ăn chay?.

Gia đình con cũng là một gia đình công chức có điều kiện trung bình trong xã hội, không dư giả những cũng có điều kiện về ăn mặc, nhà con trước đây rất hay tiếp khách, mỗi lần như vậy, chúng con lại tổ chức rượu thịt tưng bừng, con có lần đã từng sẻ chia với quý thầy: "Cái gì ngon con cũng đã từng ăn, con vật gì là đặc sản con cũng đã từng thịt, mỗi lần đi đâu công tác con cũng phải tìm mua một con gì đó là đặc sản vùng miền về chiêu đãi bạn bè, phải chế biến món đặc sắc, vui lắm, nay do nhân duyên con đã hiểu, con sẽ từ từ thực hành ăn chay theo lời thầy dạy.

Con về nhà bắt đầu từ việc khuyên vợ ăn chay, ban đầu rất khó khăn, vợ con có ý không hài lòng, gia đình hai bên phản bác, lo sợ thiếu chất, có người lại lý luận ai cũng ăn chay thì nền chăn nuôi sụp đổ, loài vật sẽ nhiều đầy trái đất?

Con bị chê là mê muội, là hâm, là khùng, là thiếu hiểu biết ...con phải rất khéo léo đưa ra lý do với vợ, nào là ăn chay ít bệnh tật, da dẻ đẹp ra, lại tiết kiệm chứ không dám đả động đến chuyện tu tập, thế rồi nhà con bắt đầu thực hành, ban đầu vài ngày một tháng, sau rồi nửa tháng, rồi dần cả nhà ăn chay trường, qua thời gian lâu rồi, quả thật nhà con rất khỏe mạnh, con cái thông minh, da dẻ hồng hào, tự nhiên gia đình tiết kiệm được tiền rất nhiều từ việc ăn uống tránh lãng phí, đỡ phải tiếp khách nhiều, bỏ được các vụ tiệc rượu hại người mà lại an nhàn thư thái, vẫn giữ tình cảm bạn bè, gia cảnh lại yên vui, lâu rồi con không giết con vật nào.

Bây giờ đây con chợt nhận ra sự ác độc của mình trước kia mà sám hối cho kiếp này có đến cả kiếp người không hết, con rất sợ cái cảnh người ta bẻ cổ cắt tiết, mổ bụng, đập đầu các con vật, cảm giác mà xưa kia con không bao giờ có, cái cảm giác như chính mình bị cắt cổ moi gan vậy. Có hôm con xem ti vi thấy người ta bơm nước vào bụng con bò, nhét thức ăn vào cổ gia cầm rồi mổ thịt thấy rùng mình kinh hãi, đến chảy nước mắt thương cho một kiếp súc sanh, mỗi lần đọc sám hối đến đoạn sát hại sinh vật con lại cúi gập người trước Tam Bảo mong tha thứ cho lỗi lầm của mình, con không sợ bị súc sanh trả thù, hay sợ đọa địa ngục hay ngạ quỉ, con sẵn sàng hoan hỉ đón nhận điều đó, nhưng con thấy mình thật tội lỗi vì mình muốn sống từng ngày mà cứ đi giết hại mạng sống của sinh vật khác.

Con dần hiểu đó chính là tâm từ bi của Phật, ăn chay nhiều nên dần dà Phật tánh trong tâm nó hiển lộ dần, mình tự biết đó thôi, mình đã có sẵn nó từ lâu rồi, nhưng do sự tham lam ngu si nó che mất, nay mình bỏ sự tham đắm ham muốn sát sinh thì nó lại lộ ra thôi.

Hàng ngày cứ giết hại sinh vật hay mồm miệng, mắt đầy mỡ thịt mà lên chùa đọc sám hối cho hành động của mình có đến ngàn vạn lần thì cái chân tâm nhà Phật nó càng mông lung xa vời, chỉ có cái tâm trần phàm phu nó hiển lộ trước mặt để ta bám vào đó chạy miết theo ham muốn mà thôi.

Chư tổ nói: "Ăn chay không thành Phât" là ý chỉ đệ tử không nên bám chấp vào việc ăn chay, chứ không phải nói tu là không cần ăn chay cũng thành Phật, không tập ăn chay cứ giết hại chúng sinh thì tâm Phật ở đâu mà thành Phật, có mà thành cái ông phật nhân phàm phu hay phật ma vương vậy.

Rồi việc nữa là việc tụng kinh, lại có người nói bàn kinh rằng chư tổ nói "Tụng kinh không thành Phật" cái tâm an là Phật, lại hiểu máy móc như vậy, có người thì nói rằng tụng kinh mà vẫn hiểu biết, những người tụng kinh chắc gì đã hiểu giáo pháp?

Xin thưa rằng đó là trí tuệ thường của phàm phu đó, một người phật tử phải biết tụng Kinh, đó có thể coi là điều bắt buộc trong tu tập. Ngài Thiền sư Achhaan chah Thái Lan khi nhận các thiền sinh phương tây tu tập, các thiền sinh đều cho rằng mình đến để học thiền chứ không phải để tụng Kinh, nhưng ngài nói tất cả mọi thiền sinh đến đây xin tôi tu tập thì việc tụng Kinh là điều bắt buộc, nếu không tụng Kinh thì đừng bao giờ mong ngộ ra điều gì, cho dù có là bậc đại tri thức, các thiền sinh liền ngoan ngoãn nghe theo.

Tại sao Thiền sư nói vậy, theo con thì việc đọc để hiểu kinh sách là điều tốt, nhưng tụng kinh giống như lời phát nguyện kinh đó, khi ta tụng kinh, ta không dùng trí tuệ phàm phu phán xét Kinh sách nữa mà phải dùng hết hùng lực đào sâu phát nguyện lời kinh, từ đó trí huệ sẽ dần khai mở, ta sẽ không hiểu Kinh sách trên văn tự, tướng pháp, mà hiểu chân nghĩa sâu xa của giáo pháp, từ đó giúp cho ta gạt bỏ tâm trần để cái chân tâm nó lộ dần.

Khi ta nhất tâm tụng niệm thì những niệm khởi không còn cơ hội xen tạp vào, giúp cho tâm ta an định, tinh tấn trên đường tu tập, khai mở trí huệ. Tại sao ta hay thấy các chư đức tăng trên chùa hay nói: Người nào có đủ cái tâm an định thì tiếng tụng, tiếng chuông, tiếng mõ cũng dần theo đó mà nó thảnh thơi, hay nhẹ nhàng thanh thoát, người nào bám chấp thì nghe nó nặng, nó rời rạc. Chỉ cần nghe tiếng chuông hay tiếng mõ là biết người ta có tu tập tinh tấn hay không , như vậy, nhất thiết một người tu tập thì phải tập tụng kinh, rèn giũa việc tụng niệm kinh pháp.

Việc ngồi thiền cũng là điều rất cần thiết lúc mới tu tập ở sơ cơ, hôm rồi có vị đọc Kinh Pháp Bảo Đàn rồi bình luận: Ngồi thiền không thành Phật, bắt chước theo câu nói của các Chư Tổ Thiền Tông vậy, xong lại nói một thôi, một hồi rằng, nào là ăn cũng thiền, ngủ cũng là thiền, đi cũng là thiền...chỉ cần tĩnh tâm, chứ không nhất thiết phải ngồi thiền, ngồi thiền mà không thấy chân tâm khác nào khúc gỗ. Con giật mình, hay vị này đã ngộ chân tâm rồi chăng? Con cố nhiếp tâm mà nghe một hồi nữa thì hóa ra con đang nghe một con vẹt mà con vẹt này đã được Lục Tổ Huệ Năng dạy mấy câu xong, bây giờ nó đang nói lại.

Thiền sư Thích Thanh Từ đã có lần nói: Ai theo tôi tu thiền thì chí ít cũng phải ba năm, nếu chưa đủ ba năm tôi chưa công nhận, tu vài tí thời gian rồi đã ra ngoài lăng xăng rồi cho rằng ta đã có thể làm thầy dạy người, đó là điều huyễn hoặc. Người mới tu thiền thì nhất thiết phải chấp hành tuân thủ thời khóa thiền, tại sao vậy? Vì hàng ngày cái thân dẫn dắt cái tâm trần nó chạy, nó nhảy nhót lăng xăng như con vượn, hãy ngồi xuống cho yên cái thân, cái thân nó yên rồi mà phát triển đối trị, quán xét cái tâm, người mới tập tu ngồi thiền chưa xong, nhấp nhổm đứng lên ngồi xuống, tâm tưởng loạn xạ, lại còn đòi chạy, nhảy, ăn, ngủ trong thiền định, đó thực là điều vớ vẩn. Ý trong Pháp Bảo Đàn Kinh, các Chư Tổ muốn nhắc nhở người tu rằng ngồi thiền mà vẫn bám chấp, đối cảnh vẫn khởi tâm thì không thấy cái Tâm của Bát nhã chứ không nói rằng ngồi thiền không thấy Phật Tâm, bám chấp vào văn tự như vậy chả khác nào tự giết mình vậy. Nếu ngồi thiền không thành Phật thì từ xa xưa đến nay từ Đức Thế Tôn và các vị Chư Phật ngồi để làm gì vậy?

Việc giữ gìn giới hạnh, đọc sách, tụng kinh, ngồi thiền đều là những phương tiện phát triển Giới, Định, Huệ để khai ngộ chân tâm, tìm thấy nẻo về, giải thoát khỏi luân hồi sinh tử.

Hãy đừng vì sự bám chấp vào văn tự, kinh pháp một cách máy móc, để rồi ngụy biện cho những hành động tạo tác hay nhận thức nhầm cái tâm giả phàm trần mà không nhận ra cái chân tâm vĩnh hằng không sinh không diệt trong ánh sáng chiếu rọi của trí bát nhã.

Chúc các hành giả tu tập tinh tấn!

Nam mô Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni!

Cư sĩ Chân Ngọc

Nguồn: http://phatgiao.org.vn/sam-hoi-online/201502/Mong-manh-bo-giac-khi-bam-chap-vao-kien-thuc-17119/

You are here Hiểu biết Mong manh bờ giác khi bám chấp vào kiến thức