• Phật sự: 0902 427 222 - Phone USA: +14092179287 (Thầy Thích Nhuận Tâm)
  • Giáo vụ: 0906.721.705
  • Trụ trì: Đại đức Thích Nhuận Tâm

 

Sen nở trời Tây

  • PDF.
Sen_troi_Tay "Từ độ trăng tàn" trên lộ trình thăng trầm còn mất giữa cuộc tàn phai. Nắng triều dương khơi mở lối về. Từ mê lộ qua trùng quang không lộ, quẳng phù vân, quảy dép về Tây.

Người đi núi đứng sững sờ
Chở mây trong gió, chở đò sang sông
Quẳng phiền não qua phố đông
Bước chân nhẹ nhõm cõi không đi về.

Sống mãnh liệt từ tâm phụng hiến, quên thân mình vui hạnh phúc tha nhân, từng tiếng mõ sớm hôm vang cùng khắp, thức tỉnh nhân sinh hiện thân từng hơi thở. Hóa thành thi kệ, cho cuộc đời trì tụng đến mai sau.

Dắt trùng khơi về chơi đồi cao lũng thấp, vắt mây qua phố cười chớp bể mưa giông, thắp nhật nguyệt xuyên truông ngàn về trùng ngộ "Từ độ trăng tàn" chấp cánh bể dâu, những vì sao lung linh thắp nến nguyện cầu, sinh với diệt hội tụ về chung lộ, vô phân biệt Ngã, Nhân, bỉ, thử; từ vô chung đến vô thi rạng ngời. Biển xanh quên hết vui buồn, núi cao quên những đẻo chuông gập ghềnh, mây ngàn quên hết tuổi tên, mắt xanh dẫn lối qua bên kia bờ. Người đi kết nối tình thơ, mở ra muôn lối thành tờ hư không.

Tử sinh là hoa đốm chiêm bao, tình mộng mị từ vọng tâm sanh khởi, nghiệp thức chuyển xoay xuống lên ba cõi trầm luân, lời nhiếp dẫn in dấu hư không, bờ bến giác chở thơ về khai ngộ, hát với biển để tự tình rừng núi, cười với sông tiết tấu cung cầm, giữa bầu trời hát câu vô sự, mây trắng cầm tay sợi gió đi về, về vô trú dung thông lý sự, cõi tâm không muôn vật cũng không ngoài.

Đường bất nhị, con đường vô nhiễm
Cõi chơn như bất lực ngữ ngôn
Tâm an trú là không chỗ trú
Rồi lặng im sấm sét cội nguồn.

Đến và đi cũng là nghiệp mệnh, phát tâm từ thành hạnh nguyện độ sanh, bốn mươi chín ngày pháp lữ nhớ tình anh. Xin đốt hết lời thơ tiếng nhạc, hóa nén tâm hương cầu nguyện vãng sanh.

Anh đi mây gió mỉm cười
Khói hương kết nụ mây trời tiễn đưa
Giã từ cõi nọ nắng mưa
Tử sinh tan mộng trăng xưa hiển bày.

Chùa Lá, mùa thu Nhâm Thìn
Thích Nhuận Tâm
 

Han_Cung_Thuong
Từ Hàn Cung Thương đến Thích Nhuận Hoài 

Vâng, đó là cuộc hành trình đầy thử thách, cam go, ác liệt bi tráng và không khoan nhượng, khởi đầu từ một Hàn Cung Thương thi sĩ đến tuyệt đỉnh Thích Nhuận Hoài Tỳ Kheo Bồ Tát Giới.

Nhuan_Hoai_1

Tôi quen anh vào những năm 90 của thế kỉ trước trong những lần đi Từ Nghiêm và Đức Sơn đảnh lễ và tham vấn Hòa Thượng Viện Chủ. Dần dà tình đạo và duyên thơ gắn bó với nhau lúc nào không biết. Đọc những vần thơ bi tráng của anh thời đó, tôi cùng nhiều anh em ngưỡng mộ và cũng ngưỡng mộ luôn cái tính khí cương trực thành thật, bộc bạch không che giấu ngay cả cái dở cái xấu của mình. Đưa gia đình vào lập nghiệp ở Hắc Dịch có lẻ là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời đầy khó khăn và rủi ro thua thiệt của anh qua đó anh tiếp cận với Phật Pháp dưới sự dìu dắt của Hòa Thượng Đức Sơn và sau này là Bổn Sư truyền Tam qui y giới của anh. Lúc đó anh đã có lòng qui ngưỡng Tam Bảo tỏ ý muốn xuất gia. Anh tâm sự :"Xuất gia là phải Cát ái ly thân , việc đó mình chưa làm được trong hoàn cảnh một vợ ba con còn nhỏ" Nhưng anh vẫn trưởng dưỡng đại nguyện cho đến một ngày ...

Hình như vào đầu thiên niên kỉ thứ III, do có chuyển biến trong gia đình , anh một thân một mình xách ba lô về khu bô rác Phan Huy Ích ở cùng với chúng tôi (Bích Nhãn Hồ) Trần Huệ Hiền, Trần Đăng Sum, Trụ Công Vũ, Lê Quốc Lư, Trương Văn Hiếu ( đại đức Thích Nhuận Nghĩa), lập ra nhóm Hương Rác. Có lẽ đây là một cuộc diễn tập cho việc " Cát ái ly thân" mà anh chính thức thực hiện hai năm sau đó, khi xuống tóc thọ giới xuất gia.

Thời gian cư ngụ ở khu bô rác Phan Huy Ích là bước ngoặt thứ hai mở ra con đường dẫn đến bờ giải thoát. Anh tâm sự: " thật ra cái thân tứ đại này chính là đống rác đang phân hủy chẳng khác gì cái bô rác kia; chỉ có điều là mình có đủ dũng cảm hay không để nhận ra điều đó; mà dù nhận ra hay không nhận ra nó vẫn đã đang và sẽ không ngừng phân hủy. Rõ ràng:

Thì thôi giã biệt phồn hoa
Về trông núi rác biết là bể dâu
Tóc xanh thoáng chốc bạc đầu
Tình ai rồi cũng phai màu thời gian
(Trần Huệ Hiền)

Nhóm Hương Rác do anh lập ra được sự hỗ trợ tư vấn của thầy Thích Nhuận Tâm trụ trì chùa Lá không ngừng phát triển cả về lượng lẫn chất. Nhiều thượng thủ cao thủ cư ngụ địa phương khác cũng tụ hội về tham gia giao lưu như : Triều Nguyên, Đoàn Văn Khánh, Đoàn Hoàng, Tạ Văn, Nguyễn Văn Thoại v.v... Trong những lần họp mặt giao lưu như thế ngoài thơ đạo, nhạc đạo luôn luôn là thảo luận trao đổi học hỏi nhau về nội điển cũng như kinh nghiệm tu tập.

Cho đến một ngày, căn lành tăng trưởng, hạt giống đủ duyên, anh quay về Đức Sơn xuống tóc thọ giới xuất gia do hòa thượng Đức Sơn truyền trao giới pháp và ban cho pháp danh Nhuận Hoài. Đến đây lại mở ra một bước ngoặt thứ ba, không phải dẫn đến một dòng sông êm ả cho anh thuận buồm xuôi gió. Mà là dẫn đến một trận chiến mới đầy ác liệt gay go. Đó là chiến đấu với chính mình. Từ nay anh phải chiến thắng những tập khí xấu huân tập từ vô lượng tiền kiếp và kiếp hiện tiền. Đúng là một cuộc chiến đơn độc tự thân, không ai làm thay. Ngay cả đấng Từ Phụ, Ngài chỉ chỉ ra con đường mà mình tự thắp đuốc để đi chứ Ngài không cho quá giang. Lắm lúc anh cảm thấy quá sức, không thể vượt qua được. Có lúc anh suýt mất giới. Những lần như thế anh thật thà thổ lộ với tôi như là để tự kiểm thảo chính mình rất thành thực. Không bao giờ anh mượn lời kinh hay lời Tổ để ngụy biện che giấu các yếu kém của mình. Anh thành tâm sám hối, phát tâm lạy hơn mười một ngàn danh hiệu Phật trong kinh Phật thuyết Kinh Vạn Phật, không xao lãng công phu và thiền định. Anh luôn ghi lòng tạc dạ và thực hành lời căn dặn của sư phụ: "Tránh đại ngôn sẽ ngừa được khẩu nghiệp, Nhẫn nhục sẽ ngừa được thân nghiệp, Chỉ thấy lỗi mình, không thấy lỗi người sẽ ngừa được ý nghiệp".

Anh công phu một cách tinh tấn và luôn luôn khiêm tốn. Anh tâm sự: " mình bán thế xuất gia tự biết căn cơ thấp kém. Không dám mong gì hơn là đời này gieo duyên với Phật pháp để đời sau có được thân người tiếp tục tu. Làm sao mỗi đời như thế tập khí giảm đi một ít, căn lành tăng trưởng thêm một ít, nhất định sẽ thành chánh quả. Anh thường nói với anh em: " Tu là để giải thoát, muốn giải thoát phải diệt ngã. Tu mà còn thấy mình hơn người, mình đúng người sai, chỉ thấy lỗi người mà không thấy lỗi mình, sao gọi là tu?"

Với đại nguyện và hạ thủ công phu tinh tấn như thế anh sẽ xứng đáng là một Tỷ khưu Bồ Tát giới mà hòa thượng Đức Sơn vừa mới phương trượng truyền trao cho anh. Đúng là :

Hoa thành rác bởi thời gian
Rác thành hoa bởi vượt ngàn khổ đau
(Trụ Công Vũ)

Bản thân tôi tự thấy mình căn cơ thấp kém:
Mồm nguyện đi tu mòn cả lưỡi
Chân không rút nổi khỏi đường tơ
(BNH_Tự trào)

Nên không thể học theo các bậc thượng căn sớm xuất gia tu Phật từ lúc còn trẻ chỉ dám nguyện học theo các vị bán thế như Nhuận Nghĩa Trương Văn Hiếu, Nhuận Hoài Hàn Cung Thương ...

Hôm nay anh xả bỏ báo thân, trước kim quan anh tôi không cầu chúc quá cao siêu đôi khi ước lệ sáo ngữ như Vãng Sanh Cực Lạc, Cao Đăng Phật Quốc ... chỉ xin nhất tâm cầu cho anh kiếp sau có được thân người để tiếp tục tu học và sớm xuất gia ngõ hầu được Ân Triêm công đức đúng theo đại nguyện của anh.

Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, Bồ Đề tát bà ha.

Bích Nhãn Hồ cẩn bút
nhân tuần chung thất của
Tỷ Khưu Bồ Tát giới Thích Nhuận Hoài

IMG_7637

Đại đức Thích Nhuận Hoài và anh em văn nghệ chùa Lá.

Tiễn biệt Hàn Cung Thương Thương và Trăng Cửu Long

Trăm năm một giấc mộng vàng
Trăng Cửu Long siết tay Hàn Cung Thương
Rong rêu tàn cuộc miên trường
Ngộ ra diện mục hằng thường xưa nay
Giã từ cõi tạm lưu đày
Rửa tay về chốn Bồng Lai an nhàn
Người đi để lạnh thi đàn
Ai cùng ta nhặt tro tàn sưởi thơ

thơ Bích Nhãn Hồ

 

TRÁNG KHÍ CA

                   Tặng các con trai của tôi

Han_Cung_Thuong_1
Phiêu giạt bao năm đời viễn xứ
Chưa về thăm lại bến xuân xưa
Ngày đi áo mỏng thân liều mạng
Không chén quan hà không tiễn đưa

Sương trắng đầu truông lồng tiếng nhạn
Một trời quan tái nhuốm trong tim
Là đi, chấp nhận mùa ly tán
Ngơ ngác ven trời một bóng chim

Thử thách gian lao cho biết mặt
Gan lì nào ngán buổi đò trưa
Phong sương cho đả đời lưu lạc
Tang bồng chi kể gió hay mưa

Một đi nào tiếc thời trai trẻ
Dũng khí ngang trời thu lá bay
Mãnh liệt chất đầy trong sức sống
Giang hồ chèo chống một đôi tay

Ngày lên thủy tận không chào đón
Đêm xuống sơn cùng lạnh buốt vai
Chém cha cái kiếp cù nhầy mãi
Ngửa mặt trông vời mây trắng bay

Vẫn biết đời này nhiều ảo vọng
Thế thái nhân tình tựa áo phai
Tiếng ngựa lùi sâu trong giấc mộng
Bên ngõ nhà ai lá rụng đầy

Đâu hay có lúc dừng chân lại
Là lúc bâng khuâng chạnh nỗi lòng
Bốn hướng sương giăng mù đại hải
Ngược dòng thấm lạnh kiếp long đong

Đâu hay có lúc chân mòn mỏi
Áo gấm không về lạnh bến sông
Bao năm sóng gió um sùm quá
Tím ngắt chân trời xưa ước mong

Bao năm mơ ước không tròn mộng
Lòng cũng cùn theo những bão dông
Nhưng trót mang hùng tâm tráng khí
Sá gì buổi lạc chợ trôi sông

Thì cứ xem như là đáng sống
Cứ xem như đáng mặt tang bồng
Sá chi bầm giập hồn luân lạc
Bảy nổi ba chìm giữa chợ đông

Nhớ lại thưở độc hành dậy song
Trùng quan dạt gió cánh chim bằng
Dẫu không xoay được đời dâu bể
Vẫn sáng niềm tin rực lửa lòng

Thủa ấy can trường cao chất ngất
Và lòng khinh bạt tựa thu phong
"Chớp bể mưa nguồn" đâu quản ngại
Mộng vá trời xanh tát biển đông

Mới biết gian nan là gấm trải
Nhiêu khê thế sự có rồi không
Tâm tình gởi lại cho con trẻ
Vui buồn xin chảy ngược vào trong

Than trai vạn dặm đâu chùn bước
Chí lớn lồng trong nhịp sống hung
Rồi mai giủ áo phong trần ấy
Gõ nhịp chèo qua cõi sắc không.

thơ Hàn Cung Thương

Gia_dinh_Han_Cung_Thuong
Gia đình thi sĩ Hàn Cung Thương

ĐÊM TRĂNG CHA QUA SÔNG 

Kính dâng lên Giác linh Cha của con
Đại đức Thích Nhuận Hoài

Đêm huyền diệu u trầm sương khói
Tiếng chuông chùa ngân vọng những âm vang
Cha vĩnh biệt đêm trung thu huyền diệu
Con lặng thầm niệm Phật giữa mênh mang

Cha qua sông nhẹ nhàng theo con sóng
Vượt trùng dương thay chiếc áo vô thường
Con đường mòn thời mưa nắng phong sương...
Bên nương rẫy mồ hôi cha thấm đẫm

Con nhớ mãi ngày đầu tiên đi học
Cha đèo con qua những cánh đồng
Mặt trời hồng ló dạng phía hừng đông
Chân tất bật xe thồ cha đẩy củi

Thương các con một thời cha lầm lụi
Đẩy xe khoai kịp buổi chợ bên sông
Đêm đông lạnh trên xe bò giá buốt
Suốt nẻo đường người đi sớm về khuya

Để tương lai bao con tươi sáng
Mỗi xuân về nhành mai vàng rực nắng
Những giò lan khoe sắc cánh hoa rừng
Từng kỷ niệm trong con hằng ghi nhớ

Công ơn cao sao kể hết bằng lời
"...trước cuộc đời gian nan là gấm trải
Phải tôi mình trong thử thách gian lao..."
Bao lời dạy làm hành trang tiếp bước

Trước hiên chùa lặng yên con khấn nguyện
Giàn cát đằng rủ bóng dưới thềm trăng
Phong lan trắng tỏa hương đêm thơm ngát
Giấc miên trường êm ái cha ơi !

Nơi Cực Lạc thuyền về theo con nước
Cuộc trầm luân đã giũ áo phong trần
Gõ nhịp chèo trên đường sang cõi Phật
Người đi qua dâu bể ngát hương thầm.

Chùa Đức Sơn, Trung thu Nhâm Thìn
Tây Sơn
You are here Home